Huyền Điểu

Home ] Up ] Resume ] Photo Album ] Jobs ] Beauty Salon ] Around the World ] Book For Sales ] Christmas 2000 ] Calendar 2001 ] Horoscope 2001 ]


Nguyễn Hoàn
(PTTH An Nhơn 2, B́nh Định)

    Cư?a sổ pḥng học mơ? về phía ḍng sông. Ô cư?a sổ ấy không khép bao giơ`, ngoại trư` như~ng ngày đêm mưa băọ Đó là niềm tư. hào hết sư'c chính đáng của Thục Hiền về căn gác nhỏ xinh xinh ba má dành riêng cho ḿnh. Ngồi ơ? bàn học, ngồi ngó mông lung ra cư?a sổ, ḍng sông xanh như một dải lụa uốn h́nh cánh cung bao quanh thị trấn. Bên kia ḍng sông là như~ng khu vươ`n xanh mươ.t màu cỏ cây, nhấp nhô, ẩn hiện một vài mái ngói tươi đỏ. Cảnh ấy quá quen thuộc, nhưng cư' luôn níu mắt nh́n của Thục Hiền. Và đêm nay, sau khi làm xong bài văn dài hóc hiểm về Nguyễn Khuyến, Thục Hiền đưa mắt về phía ḍng sông xạ Một đốm lư?a đèn chập chơ`n trên sông. Ngươ`i tư` trong tác phẩm bươ'c ra ngoài cuộc đơ`i - Nguyễn Khuyến đang ngồi câu cá trong đêm mùa thu đó chăng ? Đốm lư?a đèn di chuyển chầm chầm. Một làn gió nhẹ thoảng qua ô cư?a sổ, Thục Hiền thoáng rùng ḿnh. Và đốm lư?a đèn tư` giư~a sông chuyển dần vào bơ`, mất hút. Phía ấy dươ`ng như là vươ`n nhà ông Chín ? Nhưng ông ấy đă chết cách nay hơn ba năm rồi kia mà ? Thục Hiền đưa tay toan khép cư?a sổ. Rồi ngập ngư`ng. Lẽ nào oan hồn ngươ`i chết sống lại trên sông ? Hay là... ?
    Một chuỗi h́nh ảnh của quá khư' trơ? về vơ'i Thục Hiền. Tư` ngày nảo, ngày nào, tư` khi Thục Hiền sinh ra và lơ'n lên, ông Chín đă là ngươ`i lưu cư?u đánh cá trên sông. Mảnh vươ`n cỏn con, ngôi nhà tôn nho nhỏ và chiếc thuyền be bé đă theo ông suốt cả cuộc đơ`ị Ông sống một thân một ḿnh cô độc. Dươ`ng như ông không hề có bà con thân thích, ngoài cḥm xóm láng giềng. Và rồi dươ`ng như dư. báo về tuổi già hiu quạnh khó khăn của ḿnh, một chiều ông đă đem về nhà một đư'a bé trai lên năm bệnh tật, chân đi cà lỉa, không biết ông kiếm xin tư` đâụ Thế là ngôi nhà tôn bé nhỏ của ông tư` đó đă ấm lên t́nh phụ tư?. Đư'a bé ấy là thằng Tài đươ.c ông Chín cho ăn học đàng hoàng. Nó học một lơ'p vơ'i Thục Hiền hồi c̣n tiểu học. Nhưng vư`a xong lơ'p năm th́ nó nghỉ. Bơ?i ông Chín không đủ sư'c cho nó học lên cao hơn. Tư` đó thằng Tài phụ giúp ông Chín làm vươ`n và đánh cá trên sông. Nhưng cách nay hơn ba năm ông Chín đă qua đơ`i v́ bệnh tật, tuổi ǵ sư'c yếụ Hồi đó thằng Tài khoảng tuổi mươ`i bốn, mươ`i lăm. Cùng vơ'i bà con làng xóm láng giềng lo chôn cất ông Chín xong, thằng Tài lại tiếp tục cuộc sống làm vươ`n, đánh cá trên sông côi cút một ḿnh. Và rồi sau đó vài tháng, dươ`ng như không thể nào chịu nổi cảnh sống cô đơn ṿ vơ một ḿnh, thằng Tài đă gơ?i thuyền, khóa cư?a nhà lặng lẽ bỏ đị Nghe nói nó trôi giạt vào thành phố Hồ Chí Minh học nghề ǵ đó. Nghe vậy bà con ai cũng khen nó là ngươ`i có chí. Bẵng đi một thơ`i gian dăi ngôi nhà vẫn bỏ hoang cỏ mọc lút đầụ Và hôm nay, có lẽ thằng Tài đă về ?
    Đêm ấy, Thục Hiền khó chơ.p mắt hơn mọi đêm. H́nh ảnh ông Chín và thằng Tài cư' quẩn quanh trong tâm trí. Một thằng con trai tật nguyền, chậm chạp, ít nói, và học hành th́ chẳng có chút ǵ thông minh. Phải chăng đó là tính cách của như~ng đư'a con nuôi, trong như~ng gia đ́nh nghèo lam lũ ? Cách nau tư`ng ấy năm trơ`i không gặp mật, chắc bây giơ` nó đă lơ'n phổng phao ? Năm nay Thục Hiền học lơ'p mươ`i một. Dươ`ng như thằng Tài lơ'n hơn Thục Hiền một, hai tuổi ǵ đấỵ Bơ?i nó học muộn hơn mọi đư'a trẻ khác ơ? thị trấn nàỵ Sáng mai nhất định phải qua sông sang vươ`n nhà nó để cho tận tươ`ng. Ư nghĩ ấy cư' theo hoài Thục Hiền cả trong giấc ngủ.
    Sáng chủ nhật, Thục Hiền ngủ nươ'ng thêm, do đó dậy muộn hơn mọi hôm. Thể dục, vệ sinh, ăn uống xong, theo thói quen Thục Hiền lên căn gác nhỏ. Ḍng sông xanh phía bên kia cư?a sổ ập vào mắt nhắc Thục Hiền nhơ' đến dư. định hôm quạ Thục Hiền thay đồ, xin phép ba mẹ, lấy xe đạp đi ṿng qua thị trấn, qua bên kia ḍng sông. Cánh cổng nhà Tài vẫn như cũ, hai bên là hai bụi chuối cổ thụ khép tán phía trên cao đan kết vào nhau làm thành tấm mái nhỏ, như mái nhà. Cổng không khép. Thục Hiền đẩy cổng dắt xe đạp vào nhà. Phía dươ'i mái hiên tôn rỉ sét là một ngươ`i con trai mặc áo sơ mi kẻ sọc xanh, quần kaki xám đang ngồi đang chiếc lồng tre đă sắp xong. Thục Hiền đằng hắng. Ngươ`i con trai ngẩn đầu lên. Thục Hiền đă nhận ra đúng là Tài, nhưng dạo này hắn đă to lơ'n và rắn rỏi hơn. Tài, sau một hồi lục lọi trí nhơ', cũng nhận ra bạn cũ của ḿnh và cất tiếng chào:
- Chào Thục Hiền. Lâu ngày quá mơ'i gặp đươ.c lại bạn. Nay trông bạn lơ'n và khác quá, nh́n măi mơ'i rạ Rồi Tài đư'ng dậy ngươ.ng ngùng, chỉ vào nhà ḿnh:
- Bạn thấy đấy, nhà lâu ngày không có ngươ`i ơ? nên trông có vẻ hoang sơ quá. Ḿnh đi dạo loanh quoanh trong vươ`n nói chuyện chơi !
    Rồi cả hai đi thơ thẩn qua các lối ṃn trong vươ`n mọc đầy cỏ dạị Một cây ổi phía cuối vươ`n treo lủng lẳng mấy trái ổi dươ`ng như c̣n sót lại của mùa trươ'c. Tài đưa tay hái và trao cho Thục Hiền. Ổi đang bắt đầu chuạ Thục Hiền vư`a cắn mấy miếng gịn tan vư`a giả bộ nhăn mặt :
- Bây giơ`, bạn về đây ơ? luôn hay sao ? Nghe nói bạn học nghề ǵ đó ơ? thành phố Hồ Chí Minh phải không ?

-         Ừ, ban đầu ḿnh định vào trong đó học nghề và làm nghề ǵ đó cũng được, để khỏi phải sống cảnh buồn bả một thân một ḿnh ở vườn nhà này khi ba ḿnh đă chết. Nhưng sau khi nghe tâm sự đó của ḿnh, bác Tàu Tia cưu mang ḿnh, đưa ḿnh vào thành phố Hồ Chí Minh, rồi đưa lên Sông Bé. Hiện ḿnh đang cùng với bác Ba Tiễn trông coi một điền trang rộng lớn của bác Tàu Tia trồng đủ các loại cà phê, cao su, cây ăn quả, nuôi một đàn ḅ hơn trăm con và một trại gà công nghiệp gần một ngàn con. Bác Tàu Tia và bác Ba Tiễn là người cùng ở thị trấn ḿnh đấy, không biết Thục Hiền có biết không? Ḿnh và bác Ba Tiễn được bác Tàu Tia coi như người nhà, đối xử vô cùng tốt. Cả một điền trang rộng lớn như vậy mà chỉ có ḿnh với bác Ba Tiễn cai quản, có độ khoảng mười công nhân ở gần đó giúp việc. C̣n bác Tàu Tia th́ ở thành phố Hồ Chí Minh, mỗi cuối tuần mới đánh xe lên thăm viếng.

Nghe bạn tŕnh bày, Thục Hiền mừng thầm cho bạn, nhưng không hiểu như vậy th́ Tài về đây để làm ǵ ? Thục Hiền đem điều ấy hỏi bạn th́ được trả lời :

-         Ḿnh về để bán nhà bán vườn Thục Hiền à. Ḿnh nghĩ dù sao có nhà riêng ở nơi ḿnh làm việc để sau này c̣n vợ con nữa chứ. Dù bác Tàu Tia rất tốt với ḿnh nhưng ở măi với người ta sao được. Tự lập vẫn là sướng hơn, thanh thản hơn. Từ ư định ấy, ḿnh đă viết thư về cho chú M. Chủ tịch thị trấn nhờ giúp đỡ chuyện bán nhà. Chú ấy rất quen với ba ḿnh thời ba ḿnh c̣n sống nên rất nhiệt t́nh với ḿnh. Và nay nhận được thư nhắn của chú ấy nên ḿnh về.

Thục Hiền cắn nhẹ đôi môi. Té ra thằng Tài rất thông minh, rất từng trải, nó không c̣n một chút ǵ gọi là biểu hiện kém cỏi như thời nó c̣n đi học.

Thằng Tài dẫn Thục Hiền đi về phía cuối vườn, phía bờ sông. Nó vẹt cỏ bước xuống những tầng bậc cấp đá ong, nơi có chiếc thuyền nhỏ neo đậu sát mé sông. Nó cuối xuống lấy lên một cái lồng nhỏ như cái nó đan lúc năy. Mấy con cá trong lồng giăy lên phành phạch. Nó trao cái lồng vào trong tay Thục Hiền và nói :

-         Lâu ngày ḿnh về lại quê nhà không có ǵ biếu bạn, chỉ có vài con cá này Thục Hiền đem về gia đ́nh nấu nồi canh ngọt ăn lấy thảo !

Thục Hiền ngần ngại không nhận, nhưng Tài cứ ép măi. Cuối cùng Thục Hiền đàn phải đặt lồng cá vào rổ xe của ḿnh và dắt xe ra cổng. Trên đường về Thục Hiền cứ suy nghĩ măi về những cái lồng tre nho nhỏ Tài đan để đựng cá, để biếu cho nhiều ngườI !

*

Đă ba đêm rồi, đêm nào đốm lửa đèn cũng chập chờn trên sông. Thục Hiền ngồi vào bàn học mà tâm trí vẫn cứ gửi về phía ḍng sông bên kia cửa sổ. Dường như Tài cần phải có thật nhiều cá để tặng cho nhiều người trong những ngày cuốI cùng sống với quê hương ? Có bao nhiêu chiếc lồng tre nho nhỏ đă được Tài đan trong những ngày này ?

Và buổI xế trưa hôm sau, không cưỡng được, Thục Hiền lại đạp xe về hướng vườn nhà Tài. Quyển sách “V́ tương lai lập nghiệp” vừa mới mua ở hiệu sách, Thục Hiền nắn nót đề tặng bạn đă nằm sẵn trong rổ xe. Cổng ngơ nhà Tài văn mở như hôm nào. Một ngườI đàn bà trung niên từ ngôi nhà tôn bước ra, nói vớI Thục Hiền :

-         Chắc cháu t́m cậu Tài ? Cậu ấy đă bán xong nhà và đă đi vào thành phố Hồ Chí Minh sáng nay rất gấp. Cậu ấy nhắn nếu có bạn bè đến thăm cho cậu gởi lời xin lỗI v́ không giă từ được.

Thục Hiền dắt xe trở ra ngơ. Một con chim đen vụt bay ngang khu vườn cất tiếng kêu “khách, khách” và biến mất phía sau lùm tre bờ sông. Chim đă bay xa rồi. Thục Hiền không biết con chim rất đỗi quen thuộc ấy có tên là ǵ !

Home ] Up ] Next ]

Copyright © 2001 by Trang Nguyen. All rights reserved.

Revised: February 05, 2001 .