Little Women

Home ] Resume ] Photo Album ] Jobs ] Beauty Salon ] Around the World ] Book For Sales ] Christmas 2000 ] Calendar 2001 ] Horoscope 2001 ] Muc Tim ]

          Little Women

          Truyện của Louisa May Alcott

            Louisa May ALCOTT (1832 – 1888) là con của A.Bronson Alcott, nhà “Hiền triết của đất Concord”. Bà lớn lên giữa những ngườI văn nhă, trí thức và đă say mê viết văn từ hồi c̣n rất trẻ. Để giúp đỡ gia đ́nh, bà buộc ḷng phải đi làm công, dạy học, kèm trẻ tạI tư gia và thỉnh thoảng làm nghề thợ may.

            Sau nhiều lần thử thách trong nghiệp văn, Alcott viết cuốn Little Women và lập tức nổi tiếng. Bà viết cuốn này với tất cả tâm huyết của ḿnh ; bà đă lồng vào trong truyện cuộc đờI bốn chị em bà tại Concord.

Trong một ngôi nhà kiểu cổ tại New England bốn bà “thiếu nữ sống với mẹ là Bà March một bà mẹ vui vẻ, hoạt bát, luôn luôn có dáng điệu nhanh nhảu của một người “có cần tôi giúp đỡ ǵ không”. Các con bà thường gọi bà là “Má Má”.

            Cô con gái lớn nhất tên là Meg, mười sáu tuổi, đă biết làm việc nhà và tỏ ra có tài nội trợ nhưng chẳng ưa công việc này chút nào v́… mệt quá ; Meg thường tự hào về đôi tay trắng trẻo của ḿnh và tha thiết muốn trở thành một “bà lớn.” Cô thứ nh́ tên là Jo, mười lăm tuổI, cao gầy, dí dỏm, và thường ra mặt miệt thị những tṛ lễ mạo giả dối. Cô thứ ba tên là Beth, mười ba tuổi, xinh xắn, dễ thương, hay thẹn thùng, khoái búp bê, thích chơi nhạc (nhạc cụ của cô là một bộ phận phát âm bằng thiếc có tiếng kêu leng keng lấy từ một chiếc dương cầm cũ). Cô thứ tư tên là Amy, mười hai tuổi, tự coi ḿnh là bông hoa của gia đ́nh, tóc vàng, rất dễ thương. Cô thường tâm sự rằng điều đau khổ nhất trong đời cô là cái mũi của cô, v́ hồI cô c̣n bé tí, chị Jo đă tuột tay đánh rơi cô vào thùng than khiến mũi cô dẹp lép. Mỗi khi đi ngủ, cô phảI lấy một chiếc kẹp quần áo kẹp vào mũi cho cao lên, nhưng vẫn chưa được như ư.

            Bố March là một giáo sĩ tuyên úy trong quân đội vào thờI kỳ NộI Chiến. Trong khi ông vắng nhà, Jo tự nhận ḿnh là “người đàn ông” trong gia đ́nh, và để phụ giúp cho nền tài chánh eo hẹp của gia đ́nh, hàng ngày Jo tới nhà cô March - một bà cô già khụ, gay gắt - để đọc truyện cho bà này nghe. Meg cũng thường giữ trẻ cho những nhà hàng xóm để kiếm thêm chút ít.

            Cạnh nhà các cô gái là một ṭa nhà lớn, chủ nhân là một ông già giàu có tên là Laurence. Ông này sống với một người cháu tên là Laurie. Ông Laurence lúc đầu có vẻ dữ tợn nhưng dần dần tỏ ra rất hiền và dễ dăi, đến nỗi cô Beth nhút nhát như vậy mà cũng dám mon men tới “Ṭa Lâu Đài Đẹp Đẽ” của ông và rón rén gơ lên những phím của chiếc dương cầm vĩ đại. Nhưng khi về nhà thú thật với Má Má, bao nhiêu can đảm của cô biến đâu mất hết, chân cô run lập cập đập xuống sàn nhả kêu thành tiếng.

            Tối hôm đó, chàng Laurie dẫn hai cô chị đi xem hát. Tuy không được mời, Amy cũng nằng nặc đ̣i đi theo. Jo tức giận tuyên bố rằng cô sẽ ở nhà nếu có Amy đi theo. Sau đó cô mắng cô em út một trận nên thân rồi bỏ ra ngoài, không quên đóng cửa một cái rầm. Amy cáu lắm, nói vọng theo :

-          Jo March ! Chị sẽ ân hận về chuyện này ! Để rồi chị coi !

           Cô bé thực hiện ngay lời hăm dọa bằng cách đem đốt bản thảo của một cuốn sách quư mà Jo đă phải mất ba năm mới viết xong. Thế là trong nhà có dịp để hai chị em to tiếng với nhau, và tuy Má Má đă bắt Amy phải xin lỗi, Jo vẫn không chịu thôi. Măi đến khi cô bé Amy suưt bị chết đuối v́ ngă xuống một hố băng, Jo mới tha thứ và thương em như cũ.

Một hôm Meg đi thăm một vài người bạn “hợp thờI trang” của cô và nhận được một bài học về cuộc sống “Phồn Hoa Giả Dối”. Trước khi Meg đi, các cô em đếu vui ḷng cho cô mượn những thứ mà họ quư nhất. Meg nói vớI Jo :

-          Em cưng, cho chị mượn găng tay của em nhé ! Chị sẽ cảm thấy ḿnh giàu có và trang nhă hơn nếu có hai đôi găng tay mới và một đôi cũ giặt sạch để dùng lúc b́nh thường !

Nhưng chỉ một phút sau Meg đă thở dài ngao ngán nh́n vào tủ áo thiếu thốn của ḿnh.

Những ngườI bạn giàu cho Meg mượn những thứ mà cô thiếu. Các nàng này vừa đánh phấn cho Meg vừa cườI ngặt nghẽo, sau đó khoát vào ngườI cô một chiếc áo lụa màu xanh da trờI rất đẹp nhưng hở cổ đến độ Meg phảI đỏ mặt khi nh́n vào gương và Laurie tỏ ra thất vọng khi gặp cô trong buổI tiệc trà tối hôm đó. Meg rất buồn rầu và ân hận, nhưng măi sau khi đem chuyện này kể cho Má Má nghe, cô mới nhận thức rơ ràng giá trị hời hợt của cái vỏ thời trang bên ngoài và hiểu thế nào là chân giá trị của sự giản dị và an phận.

Cả bốn cô gái đều có khuynh hướng thích cuộc sống xa hoa, nhàn tản. Đến khi Má Má tủm tỉm cười và đề nghị hăy thử sống một tuần lễ “chơi líp, khỏi phải làm việc”, các cô đều reo ḥ tán thưởng. Nhưng cuộc thí nghiệm này đưa đến kết quả rất bi đát. Các cô được dịp chứng kiến những cảnh tượng bệ rạc trong bữa cơm gia đ́nh, một con chim kim tước chết v́ không ai coi sóc, và chính bản thân các cô cũng luôn luôn khậc khừ đau ốm và hay nổi giận. Lúc đó các cô đồng ư rằng đấu láo và chơi suốt ngày coi bộ không ổn.

John Brooke, thầy kèm tư gia của Laurie, thầm yêu “người đẹp” Meg. Anh chàng tinh quái Laurie ḍ biết tâm sự ông thầy, bèn viết thư cho Meg với lời lẽ thật lâm ly thắm thiết, giả làm thư của Brooke. Tṛ chơi ác hiểm này làm cả hai gia đ́nh nhốn nháo, kinh hoảng, nhưng rồi Brooke thản nhiên ngỏ ư với Meg và nàng bèn nhận lời bằng cách giâu mặt vào áo chàng. Vừa lúc đó Jo t́nh cờ đi qua chỗ hai người và sững sờ trước cảnh mùi mẫn của chị và chàng thầy giáo kia. Jo la lên :

-    Trời ơi, có ai đến đây mà xem ! Ông John Brooke đang làm tṛ lố lăng, vậy mà chị Meg lại chịu !

            Hôm giánh sinh, Bố March từ mặt trận về thăm nhà và một buổi liên hoan được tổ chức trọng thể. Những người trong gia đ́nh ông già Laurence ở bên cạnh được mời tới tham dự và bữa tiệc Giáng Sinh trở nên tưng bừng chưa từng thấy !

            Brooke và Meg tính chuyện ra ở riêng để khỏi bị ràng buộc bởi gia đ́nh. Brooke đă sửa soạn sẵn một ngôi nhà xinh xắn sơn màu nâu mà chàng gọi là Dove-cote (Chuồng Bồ Câu) để đón cô dâu. Ngôi nhà này là một “công tŕnh” tí hon, phía trước có một cuộc đi bộ từ nhà họ March tới ngôi nhà bé nhỏ, ấm cúng kia. Meg đă nói với Brooke trước ngày cưới :

-    Em rất sung sướng. Thiên hạ nói ǵ em cũng chẳng cần. Chúng ḿnh sẽ tổ chức đám cưới đúng như đă dự tính.

            Trong khi đó, Jo trở thành một nữ văn sĩ chuyên viết truyện t́nh cảm v́ loại truyện này có vẻ ăn khách và nàng đang cần tiền để tiêu cho bản thân nàng cũng như Beth. Beth đang bệnh và Jo muốn cho em đi nghỉ mát tại bờ biển ít lâu để lấy lại sức khỏe. Tuy nhiên, cuộc nghỉ mát không đem lại kết quả mong muốn mà t́nh trạng cô bé càng ngày càng bi đát. Rồi một hôm cô bé đáng thương nắm chặt lấy tay những người thân yêu như muốn nhờ họ dẫn dắt đi nốt quăng đường ngắn ngủi tới Thung Lũng Của Tử Thần.

            Anh chàng Lauri được mời tới Chuồng Bồ Câu để thăm Meg vừa “đập chum”. Jo xuất hiện, mặt có vẻ kiêu hănh lắm v́ vừa lên chức “cô”. Nàng lấy ra một bọc vải từ trong nôi và ra lệnh cho Laurie :

-    Hăy nhắm mắt lại và đưa hai tay ra !

            Laurie nghe theo, và khi mở mắt ra chàng thấy trên tay ḿnh có hai đưá trẻ sinh đôi. Chàng la hoảng :

-    Trời ơi, có ai đỡ giùm tôi ! Tôi sắp sửa cười và đánh rơi chúng xuống đất !

            Trước kia, Laurie từng theo đuổi Jo mấy năm trời, nhưng Jo vẫn hờ hững với chàng. Nàng rất ân hận về chuyện này, nhưng nàng bảo : “Người ta không thể tự ép buộc ḿnh phải yêu kẻ mà ḿnh không yêu !”. Ít lâu sau, Laurie quả quyết rằng Amy là người duy nhất có thể thay thế Jo để đem lại hạnh phúc cho chàng. Thực tế đă chứng minh lời chàng là đúng và hai người sống rất hạnh phúc bên nhau. Riêng Amy, nàng rất tự hào về người chồng đẹp trai của ḿnh. Nàng bảo chàng :

-    Nói ra sợ anh cườI, chứ cái lỗ mũi của anh là niềm an ủi lớn lao của đối với em !

            Và nàng vuốt ve mũi chàng như một nghệ sĩ đang nâng niu tác phẩm của ḿnh.

Jo đă t́m được đối tượng. Người nàng yêu là một giáo sư luống tuổI, khôn ngoan và hiền lành nhưng quá nghèo, không dám nghĩ đến chuyện hôn nhân.

Trong suốt một năm, hai người làm việc, chờ đợi, hy vọng. Rồi cô March chết, để lại cho Jo căn nhà của bà. Jo và chàng giáo sư xây tổ ấm tại đây. Hai người mở một ngôi trường nho nhỏ và rất thành công trong nghề gơ đầu trẻ. Mấy năm sau người ta thấy Jo sống thật hạnh phúc với hai bé trai ngộ nghĩnh. Amy cũng sinh được một gái và đặt tên là Beth, nhưng Beth là một đứa trẻ yếu đuốI khiến Amy lo sợ không ít. Dù sao, chị em nhà họ March và những người thân yêu của họ hợp thành một đại gia đ́nh sống quây quần, hạnh phúc.

Vũ Hùng dịch

Back ] Home ] Up ] Next ]

Copyright © 2001 by Trang Nguyen. All rights reserved.

Revised: February 08, 2001 .