Truyện
Ngắn Hồ Thi Ca
- Chú Bửu ơi,
c̣n thức hay ngủ rồi ?
Bấm phím nghi vào
đĩa cứng chương tiểu thuyết đang
viết dở, rời bàn phím, tôi lục tục t́m ch́a
khóa ra mở cửa. Thường thường, bác tổ
trưởng ghé lại vào đêm khuya thế này ắt
phải có việc quan trọng. Tôi đoán không sai.
Vừa ngồi xuống chiếc ghế nệm, bác tổ
trưởng nói liền :
- Đúng bảy
giờ tối mai mời chú đi họp tổ dân phố
để nghe đại diện quận phổ biến
kế hoạch giải tỏa khu cư xá này !
Cách nay vài năm
dân chúng ở đây ai cũng biết khu nhà ḿnh đang là
khu vực quy hoạch, thành phố sẽ giải tỏa cái
cư xá lụp xụp này để xây chung cư, xây cao
ốc văn pḥng... Vậy mà cái tin bác tổ trưởng
vừa nói ra cũng làm tay chân tôi bủn rủn.
*
Mọi việc tưởng
trong ḷng bàn tay, tôi đâu ngờ, mua nhà mua đất
tức là tự dưng ḿnh lại tham gia vào thị trường
kinh doanh địa ốc ! Tôi là nhà văn, vợ tôi là
nhà giáo. Hai cái nghề khỏi cần giới thiệu cũng
đủ nói lên "nền kinh tế nghèo nàn lạc
hậu" của chún tôi. Ngược lại, với
nghề nghiệp đó chúng tôi lại thích có một căn
nhà yên tĩnh chung quanh có chút đất vườn có
thể trồng dăm ba cây xoài, mít, ối ... Hiện
thực và ước mơ luôn luôn có khoảng cách.
Chạy ṿng ṿng thành phố ṃn mấy cặp vơ xe
vẫn chưa t́m được một chỗ vừa ư
lại vừa túi tiền. Đột nhiên, như bắt
được vàng, bé Thi ch́a cho tôi tờ báo :
- Ba ơi, thành
phố ḿnh sắp thành lập mấy quận mới nè ba.
Thế là chúng tôi
quyết định đổi hướng : ra ngoại thành,
may ra vừa t́m được mảnh đất rộng
răi, vừa thỏa măn nhu cầu khoái "yên tĩnh,
rộng răi", lại vừa ủng hộ chính sách giăn
dân nội thành ra ngoại thành của nhà nước.
Sau nhiều ngày
len lỏi, sục sạo vào tận cùng những con
đường đất đường làng, tôi "nghía"
được một mảnh vườn đang kêu
bắn có địa h́nh khá bằng phẳng, thẳng
thớm lại trồng sẵn một ít cây xanh. Sau khi
hỏi han, ngả giá, ra điều kiện mua bán, hẹn
ngày trở lại xong tôi vội vă phóng xe về, lao vào
ngồi trước bàn phím gơ cho kịp chương "truyện
dài đoán trước". Ông thư kư ṭa soạn ngày
nào cũng gọi diện giục tôi phải nộp
bản thảo cho kịp báo cáo lên khuôn, lại c̣n căn
dặn : cố viết cho gay cấn hơn, vui hơn,
nhộn hơn v́ đối tượng của tờ báo
là lứa tuổi mới lớn. Trời hỡi, ngày nào cũng
cỡi xe lo nhà lo đất, rầu thúi ruột, tối
kể lại phải ngồi đối diện với
những nhân vật nghịch phá như quỷ. Đă yên thân
đâu, bản thân chúng nó đă được ưu tiên
xếp hạng "thứ ba học tṛ" rồi vậy
mà tôi c̣n phải nghĩ mọi cách để nâng cấp
chúng lên hạng nhất thậm chí hạng danh dự, th́
ông Thư kư ṭa soạn mới khoái. Cũng có những
đêm chán nản v́ chuyện đất đai mà không gơ
được chữ nào. Không đụng đậy lâu,
màn h́nh trước mặt cứ chuyển sang chế
độ Screen save hoài !
*
Bé
Thi, con gái tôi ở ngay lứa tuổI mực tím nên theo dơi
cái truyện dài đoán trước của tôi trên báo
rất kỹ. Nó đọc từ cái “tít” của
truyện (mà cái tít này lần nào cũng giống nhau !),
rồi đọc nội dung từng kỳ một, xong
lại đọc danh sách những người đoán trước
đúng được ṭa soạn tặng thưởng.
Một hôm bé Thi reo lên :
- Ba
ơi, có bạn này đoán trúng truyện của ba, mà
địa chỉ lại ở gần chỗ đất nhà
ḿnh mới mua !
Tôi
ừ hử cho cô bé vui với phát hiện đó rồi
lại xoay qua đánh vật với mấy nhân vật
“nhất quỷ, nh́ ma…” của tôi.
*
Cộng số tiền vay mượn chỗ anh em bạn bè với số nhuận bút cuốn tiểu thuyết, vừa đủ cho tôi trả tiền mảnh đất mà tương lai ḿnh sẽ “cắm dùi” ở đó. Tôi rất phấn khởi v́ sau những ngày chạy đôn đáo cũng “đào” ra được số hiện kim khá lớn để mua đất. Thêm nữa, sáng nay khi tới ṭa báo nộp bài, anh em trong ṭa soạn báo cho cái tin vui : truyện dài của tôi được độc giả thích lắm. Đối với đứa con tinh thần rứt ruột đẻ ra mà được dư luận công nhận th́ c̣n niền vui nào bằng. Tôi lâng lâng phóng xe trên xa lộ, bụng bảo dạ lát nữa trả tiền xong, ra mảnh vườn của ḿnh giăng vơng dưới gốc cây nằm hóng mát cho thỏa bao ngày cực nhọc.
Xe tôi
phóng ào ào trên con đường làng trong niềm phấn
chấn để rồi tôi dừng xe trước
mảnh vườn của ḿnh và nh́n nó một cách
sửng sốt. Khu vườn hoàn toàn khác hẳn với
hai hôm trước : những bóng cây xanh tươi mát rười
rười đă như mọc cánh mà bay đi đâu
mất rồi ! Cây mít và cây xoài mọi khi vẫn đứng
song đôi mà tôi định lát nữa sẽ mắc vơng
nằm cũng đă biến khỏi mặt đất, chúng
nằm chỏng chơ giơ cái gốc bị chặt nham
nhở, rỉ mủ ṛng ṛng như những ḍng máu trong
suốt đang đau đớn chảy. Nh́n những thân
cây nằm chết điếng trên đất, ḷng tôi
bừng bừng nổi giận. Tôi gạt chân chống
chiếc xe lên, lao vào căn nhà lá trống hoác bên
cạnh, đó là nơi ở của bà cụ chủ
đất. Không thấy một bóng người, tôi
lấy làm lạ : đă hẹn hôm nay lên chồng
tiền, vậy mà đi đâu hết rồi. Tôi cất
tiếng gọi :
-
Bà Tư ơi, có nhà không ?
Gọi đến lần thứ ba, tôi mớI nghe tiếng
đáp từ phía sau nhà vọng lên, nhưng là tiếng
của một cô gái rất trẻ :
-
Nội cháu đi vắng
rồi !
Tôi nói
vọng xuống :
-
Tôi là người mua đất
đây. Hôm nay có hẹn với bà Tư…
Tiếng nói từ dưới nhà trả lời :
-
Nội cháu mắc công chuyện nên đi rồi, hẹn
ông mai trở lại !
Đứng
lóng ngóng giữa gian nhà lá vách đất tối tăm và
nghèo nàn tôi vẫn chưa nguôi cơn tức giận lúc năy
bèn lên tiếng tiếp :
-
Bà Nội đi vắng … nhưng
tôi muốn hỏi cô ít chuyện có được không ?
Cô gái
trẻ vẫn không chịu xuất hiện :
-
Ông cứ hỏi đi !
Hơi
ngạc nhiên v́ thái độ cô gái nào đó đang
ở dưới kia, nghĩ cũng lạ v́ tôi đă vào
căn nhà này nhiều lần mà không gặp ai ngoài bà Tư
ra. Tuy nhiên v́ cơn nóng giận không dằn được,
tôi đành lên tiếng :
-
Cô có biết ai đă
chặt hạ cây trên phần vườn của tôi không
?
Ngần ngừ giây lát, tiếng cô gái vang lên :
-
Nội cháu nhờ người
chặt đó !
-
Sao chặt vậy ? Khu vườn
đó đă bán cho tôi rồi mà …
Lần này để nghe được câu trả lời,
tôi phải chờ khá lâu. Giọng cô gái như có pha
một tiếng nấc :
-
Cháu đă nói với Nội
là đừng có chặt, vậy mà Nội cứ mướn
người chặt làm củi … Cháu xin lỗi ông, nhưng
chuyện đă lỡ rồi, ông bỏ qua cho.
Tôi
nổi xung lên :
-
Ơ, hay thiệt ! Vườn
đă bán rồi sao c̣n chặt cây trên đó ? Mớ cây
đó th́ được bao nhiêu thước củi
hả cô ?
Tiếng cô gái từ sau nhà vọng lên, rụt rè :
-
Cháu cũng đă nói với
Nội như vậy nhưng Nội không nghe. Nội nói bây
giờ tuy có chút tiền bán đất nhưng c̣n
phải lo chạy chữa bệnh tật cho cháu, nên nhà
vẫn c̣n nghèo lắm, một cây củi cũng quư.
Nội nói, bán đất vườn cho ông chứ đâu
có bán cây trên đất đó !
Tôi
chửng hửng nhận ra thiếu sót nghiêm trọng lúc
thương lượng mua đất, cứ nghĩ
đơn giản : mua đất nghĩa là mua cả
những ǵ có trên mảnh vườn đó. Thế là bây
giờ khu vườn của tôi trống rỗng không
một bóng cây xanh nh́n chẳng khác ǵ cái cảnh “vườn
không nhà trống” thời kháng chiến xưa … Đuối
lư trước lời lẽ của cô gái, tôi tức
tối quay sang … bắt lỗi vặt :
-
Cô tiếp khách sao không ra ngoài
này ?
-
Xin ông tha lỗi, cháu bị
bịnh, không ra được !
Cùng
với tiếng trả lời là những âm thanh lịch
kịch khó hiểu :
-
Lần nào ông ghé cháu cũng
biết hết. V́ khi bán mảnh vườn này Nội có
hỏi ư cháu, cháu là cháu nội duy nhất mà …
Tôi lúng
túng khi “đối diện” với cô gái “vô h́nh”,
trong khi ḿnh chẳng biết chút nào về cô ta th́ cô ta
đă biết rất rơ về ḿnh, thật là một hoàn
cảnh oái oăm ! Tôi đành chào ra về, hẹn hôm khác
sẽ quay trở lại trả tiền mảnh vườn.
Trước khi phóng xe đi, tôi ngoái nh́n khu vườn
trống rỗng chang chang nắng bằng đôi mắt
tức giận .
*
Buổi tối, bé Thi, con gái tôi, lạI ch́a tờ báo ra :
-
Ba ơi, cũng độc
giả nào đó ở gần chỗ vườn ba mới
mua lại nhận phần thưởng đoán trúng
truyện dài của ba nè !
Tôi
bực dọc v́ vẫn c̣n đang bị khu vườn
trống hoác ám ảnh :
-
Chả vườn với tược
ǵ nữa hết, nhà bị giải toả xong, chúng ta
sẽ vào ở trong chung cư !
Con gái
tôi mất hứng một cách tội nghiệp :
-
Con … hổng thèm ở chung
cư đâu ! Con thích vườn, con với bé Nhă sẽ
trồng cây, trồng hoa nữa …
Tới phiên tôi cụt hứng, tắt máy vi tính, leo lên giường
chong mắt nh́n nóc mùng mà thầm tiếc những bóng cây
rợp mát trong mảnh vườn. Tính tới tính lui, thôi
th́ đành làm lại từ đầu vậy, ngày mai tôi
sẽ đi trả nốt số tiền mua mảnh vườn,
sẵn đó ghé qua chỗ bán cây con mua một ít cây
ăn trái trồng xuống, một năm sau lại có bóng
mát…
*
Tôi
cặm cụi đào lỗ, bỏ những gốc ổi
xá lỵ, những gốc xoài, gốc mận con con
xuống, lấp đất. Công việc tưởng
chừng đơn giản và thơ mộng nhưng cũng
làm tôi nhức mỏi cả sống lưng, mồ hôi
mồ kê ṛng ṛng ! Khu vườn lại không một bóng
cây. Không chịu nổi cái nóng gay gắt, tôi nhắm hướng
căn nhà lá của hai bà cháu cô gái chạy một
mạch vào trú nắng và xin cốc nước mưa. Khi
đứng sững giữa nhà, tôi mới thấy ḿnh
đă đột ngột đối diện với một
cô bé có gương mặt trắng trẻo, xinh xắn và
đặc biệt là đôi mắt tỏ ra rất tinh
nghịch, thông minh đang sửng sốt nh́n tôi. Tôi lúng
túng hỏi :
-
Có phải… cô là… cháu
của bà Tư ?
Cô bé
đang ngồi đọc báo sau chiếc bàn, gật đầu
:
-
Dạ… Cháu tưởng…
ông về rồi !
Tôi
hỏi :
-
Bà Nội có nhà không ?
-
Dạ, Nội đi ra ngân hàng
gởi số tiền ông đưa lúc năy. Nhưng… ông
cứ việc ngồi chơi.
Tôi
ngồi lên chiếch ghế đối diện, cô bé rót
trà ra tách mời tôi. T́nh cờ liếc nh́n sấp báo trên
bàn, tôi lấy làm lạ hỏi :
-
Cô cũng đọc Mực
Tím à ?
Cô bé
vừa trả lời vừa tỏ ra tự hào :
-
Dạ, cháu đọc kỹ
lắm, không sót số nào.
Trang
báo trước mặt cô bé đang giở ra đúng ngay
trang truyện dài đoán trước.
-
Cô thích đọc truyện
dài ?
Nh́n
vào trang báo, cô bé cười :
-
Truyện nhiều kỳ trên
báo này luôn làm cho cháu có cảm giác thích sống hơn
nữa để biết kết quả kỳ sau, để
xem cháu đoán trước có đúng không !
Không
để ư đến câu trả lời kỳ lạ
đó v́ tôi chợt nhớ đến một độc
giả nào đó ở quanh đây đă nhiều lần
đoán trước rất chính xác truyện dài của ḿnh,
tôi cố nặng óc để nhớ ra tên độc
giả mà bé Thi nhiều lần nhắc đến :
-
Ở quanh đây có ai tên
Hồng Hạnh không nhỉ ?
Chợt tôi thấy cô bé giật ḿnh :
-
Hồng Hạnh là… tên cháu
đó, sao ông biết ?
Tôi
cố giấu ḿnh là tác giả cái truyện dài đoán
trước :
-
Ờ… có lần tôi nghe bà
Tư nhắc đến cái tên đó.
Cô bé
không để ư tới sự vô lư trong câu trả
lời của tôi, hỏi :
-
Tay ông dơ quá, chắc ông
mới làm vườn ?
Tôi
phủi đất trên tay :
-
Ờ, phải trồng
lại mớ cây, mai mốt cho có bóng mát…
Bất ngờ cô bé nói :
-
Nếu không bịnh cháu
đă ra trồng cây phụ ông. Tại… cháu mà cây
cốI trên vườn ông bị đốn hết !
Tôi
chợt nhớ ra :
-
À, cô hết bệnh chưa?
Cô gái
buồn bă nh́n vào trang báo :
-
Cháu không bao giờ hết
bịnh được !
Tôi
ngạc nhiên :
-
Cô bị… bệnh ǵ
vậy ?
-
Cháu đă mất đôi chân.
Hồi nhỏ, cháu bị sốt tê liệt…
Copyright © 2001 by Trang Nguyen. All rights reserved.
Revised: February 14, 2001 .